Nhà em ở Bắc Cạn nhưng Hà Nội là quê hương em một nơi đô thành tập nập đông vui trái tim của cả nước. Mỗi khi được về quê chơi em cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới mới mẻ, lạc lõng giữa bao người . Nào là tiếng còi xe bíp bíp inh ỏi từ sáng tinh mơ cho đến đêm vẫn không dứt nào là đèn điện nháp nháy sáng trưng hoa cả mắt, nào là những ngôi nhà cao tầng cao ơi là cao, em ngửa cố lên nhìn mãi không chán, nào là siêu thị công viên… Ôi! Biết bao là thứ mà em không thể kể hết. Chỉ biết rằng nơi đó là một thế giới khác hoàn toàn so với nơi ở của em hiện tại.
Nơi em ở là một vùng quê nghèo xơ xác. Ở đó mọi người làm lụng rất vất vả mà vẫn không đủ ăn. Thế mà vẫn có những gia đình có con đỗ đại học và thậm chí có người được đi du học. Rất nhiều người ngạc nhiên vì điều đó, họ cho đấy là một phép màu do bà tiên nào đó ban tặng cho vùng quê nghèo nàn này.
Nơi em ở còn có cánh đồng xanh mát, mênh mông trải rộng. Buổi chiều từng đàn trâu nối đuôi nhau lững thửng trở về con nào con nấy bụng tròn căng đủng đỉnh đi trên đường. Khung cảnh ấy thật đáng yêu, tất cả như một tấm thảm làng quê được bàn tay khéo léo của bác thợ nào dệt nên vậy.
Nơi em ở nằm trên một quả đồi cao. Ở nơi đó có thể nhìn ra xung quanh tới hàng km. Trong vườn nhà em là đủ thứ cây ăn quả, mùa nào thức ấy. Phía cuối vườn là một chiếc ao nhỏ xinh xinh, bố em vẫn thả cá. Hôm nào có khách là em lại được ra ao nhà câu cá. Không khí ở đó rất mát mẻ và trong lành. Ngôi nhà nhỏ nhưng thật ấm cũng bởi tình cảm gia đình đầm ấm. Em rất yêu ngôi nhà của em. Nó cũng rất thơ mộng đúng không ạ!