Quê nội em ở vùng nông thôn. Nơi đây khác hẳn với thành phố. Nó rất yên tĩnh; không khí rất trong lành và đặc biệt là không có tiếng ồn ào, tiếng còi xé máy, ô tô. Nếu em được chọn giữa thành phố và nông thôn, không phải phân vân, em sẽ chọn nông thôn. Sau kì thi học kì 2 đầy căng thẳng, nơi đây lại là nơi nghỉ hè thư giãn lí tưởng nhất. Ở đây có những bụi tre xanh tốt mà mỗi khi chiều về, những cơn gió lùa qua các khóm tre tạo nên âm thành thánh thót như tiếng chuông gió, hoặc cùng tiếng ve tạọ thành một bản nhạc du dương. Những trưa hè nóng nực mà được ngồi dưới bụi tre làng hóng mát thì còn gì tuyệt vời hơn.
Quê em là một ngôi làng nhỏ, được bao bọc bởi những cánh đồng bát ngát. Quê em không có núi, không có sông và cũng chẳng có hồ; Làng em có cái tên rất trìu mến “Hiển Lễ”: Mọi người trong làng ai cũng tự hào bởi làng em là một làng văn hóa cấp tỉnh với nghề gốm truyền thống. Không có tệ nạn xã hội, cuộc sống của dân làng rất ổn định và lành mạnh. Trong làng còn có ngôi chùa được công nhận di tích lịch sử, có cậy đa trăm năm vẫn vững vàng, hiên ngang che chắn bảo vệ cho nhân dân. Với em, đó là một ngôi làng thật tuyệt, nó luôn gắn liền với những câu hát làm say đắm lòng người: "Hỡi cô mặc áo nhung xanh
Cô về Hiển Lễ quê anh thì về
Quê anh có gốc cây đề
Có ao thả cá, có nghề nặn cham.
Quê ngoại trong tâm trí em là một vùng quê thanh bình và đẹp đẽ. Đó là một làng nhỏ nằm ven sông nước chảy hiền hoà. Con sông với bao mùa nước lên nước rút. Làng có những con đường nhỏ chạy quanh co như những dải lụa xám ôm lấy xóm làng. Từng nếp nhà đơn sơ, những vườn cây ngọt mát sao mà thân thương đến thế. Có những buổi trưa hè, mấy chú trên dưới gốc tre năm lim dìm đôi mắt. Giữa làng có cái hồ rất rộng hoa sen, hoa súng đua nhau khoe sắc. Xa xa, cánh đồng làng trĩu hạt mênh mông như lòng mẹ. Nhìn những cánh cò sải rộng cánh bay thấy như bao ước mơ của con người nơi đây cũng vụt lên cao.