Những bài văn có trí tưởng tượng bay bổng nhất luôn có cấu tứ và góc nhìn độc đáo, bất ngờ. Câu chuyện được kể trong bài văn phải chứa đựng những sự việc ly kỳ hoặc xảy ra trong bối cảnh rộng lớn. Đương nhiên, không phải mọi bài văn thuộc thể loại tưởng tượng đều có thể đoạt giải. Muốn được ban giám khảo đánh giá cao, bạn phải phát huy tối đa trí tưởng tượng của mình theo cách hợp lý, đồng thời miêu tả trọn vẹn diễn biến của câu chuyện bằng lối hành văn trôi chảy, sống động.
Cụ thể, bạn có thể xây dựng bài văn từ những góc độ sau:
Thứ nhất, phiêu lưu xuyên qua không gian và thời gian. Bạn có thể viết về việc người cổ đại vượt qua không gian và thời gian để đến thời hiện đại, hoặc người đương đại vượt qua không gian và thời gian để trở về quá khứ hay đi tới tương lai. Nói chung, hãy dùng trí tưởng tượng phong phú và sự liên tưởng hợp lý của bạn để sáng tạo những câu chuyện mới mẻ, thú vị; đồng thời thế hiện sự khác nhau giữa các thời đại.
Thứ hai, xây dựng câu chuyện có nhiều tình tiết ly kỳ, hấp dẫn. Hãy để trí tưởng tượng của bạn thỏa sức bay bổng để tạo nên một câu chuyện phức tạp, có nhiều tình tiết éo le, bất ngờ. Bên cạnh đó, bạn cần xây dựng những nhân vật có tính cách nổi bật, đồng thời đặt nhân vật vào nhiều tình huống khó khăn, trắc trở để từ đó nêu bật tư tưởng chính của bài văn và tăng thêm sự hấp dẫn cho câu chuyện.
Thứ ba, miêu tả nền khoa học kỹ thuật tương lai. Hãy để trí tưởng tượng của bạn cất cánh. Hãy tưởng tượng và dùng ngòi bút khéo léo của bạn để miêu tả các phát minh, sáng chế mới lạ trong tương lai với đầy đủ hình dạng, chức năng của chúng. Trong đó, hãy chú ý viết về các yếu tố khoa học kỹ thuật mới và những thay đổi mới mẻ, tốt đẹp mà chúng đem lại cho cuộc sống con người.
Bài Văn Mẫu: Cuộc Phiêu Lưu Của Các Giọt Nước.
Bài Văn Cuộc Phiêu Lưu Của Các Giọt Nước. |
Bài Văn Mẫu: Cuộc Phiêu Lưu Của Các Giọt Nước.
Những giọt nước hợp thành suối, những con suối hợp thành sông, những dòng sông đổ vào biển cả. Tuy chỉ là những giọt nước nhỏ bé nhưng chúng tôi có vai trò vô cùng to lớn.
Tôi luôn hãnh diện vì mình là một giọt nước. Nơi tôi ở là giữa các đám mây trắng xốp, bồng bềnh trên nền trời xanh. Làm bạn với tôi có vô số giọt nước khác. Mỗi ngày, chúng tôi được chị gió đưa đi khắp nơi, mỗi chuyến đi đều là một cuộc phiêu lưu thú vị. A! Chị gió đến kìa! Hôm nay chị có vẻ rất vội vã. Chị chào chúng tôi với nét mặt lo âu rồi nhanh chóng dùng đôi cánh tay bao la của mình gom chúng tôi lại và đẩy chúng tôi lướt đi trong không trung. Bên dưới chúng tôi, nhà cửa, ruộng vườn, sông hồ lùi về phía sau vun vút.
Đưa chúng tôi tới một cánh đồng khô cằn, chị gió dừng lại. Từ trên cao, chúng tôi nhìn thấy cây cối, hoa màu ở đây đã héo rũ và những con mương chỉ còn trơ đáy bùn nứt nẻ. Bên cạnh các con mương, những đám rau cải ngồng đang nằm thoi thóp vì thiếu nước. Lấy tay vực những cây rau, các bác nông dân nhìn đăm đăm vào bầu trời, gương mặt đầy vẻ lo lắng. (Miêu tả khung cảnh hạn hán và tâm trạng của người nông dân.) Chợt thấy chúng tôi, gương mặt của các bác nông dân lộ ra tia hy vọng. Theo lời của chị gió, năm nay thời tiết ở đây khắc nghiệt hơn mọi năm, hạn hán kéo dài khiến nhiều loại hoa màu héo khô, mùa màng thất thu và mọi người đang mong chờ mưa đến. Nói rồi, chị gió dang rộng cánh tay, thả chúng tôi xuống mặt đất. Chúng tôi tạo thành một cơn mưa rào, tưới nhuần cánh đồng khô hạn. Vừa gặp chúng tôi, các bác nông dân vui mừng, hoa màu vẫy lá reo vui. Mặt đất vội vàng hút lấy chúng tôi vào lòng. Chẳng mấy chốc, những luống rau cải ngồng lại tươi mơn mởn và nở hoa vàng chóe; cà chua kết trái rồi chín đỏ giàn; dưa chuột nở những đóa hoa vàng nhạt; bầu, bí phô bày những đóa hoa trắng xóa; cà tím cho trái lủng lẳng trên cành. Như thấy trước một vụ mùa bội thu, gương mặt của các bác nông dân rạng rỡ hẳn lên. (Các giọt nước đã làm được điều kỳ diệu: cứu hoa màu khói chết khô. )
Đợi chúng tôi bốc hơi lên, chị gió đưa chúng tôi đến một con suối cạn. Trước đây, con suối này luôn đầy nước và suốt ngày đêm ca hát róc rách. Nhưng rồi cây cối ở thượng nguồn bị chặt phá gần hết. Không còn rễ cây giữ nước nên mỗi lần mưa xuống là nước mưa trôi tuột đi, tạo thành những cơn lũ. Đất không giữ được nước nên mạch nước ngầm cũng cạn dần, cuối cùng biến mất. (Đây chính là hậu quả của việc chặt phá rừng bừa bãi.) Nhìn con suối cạn khô, chúng tôi ngậm ngùi, thi nhau rơi xuống rồi cố thấm vào lòng đất để làm đầy các mạch nước ngầm. Sau bao nhiêu nỗ lực của chúng tôi, nước cũng quay về với con suối. Có nước, các mầm cây bắt đầu đâm chồi. Nhìn những chồi non đang vươn lên, chúng tôi vui mừng khôn xiết, con suối cũng reo cười hát khúc hoan ca. Nhưng nếu con người cứ tiếp tục chặt phá rừng, có lẽ khu rừng này sẽ trở thành đồi trọc; và lúc đó, dù muốn hồi sinh con suối, chúng tôi cũng chẳng thể làm gì được.
Một ngày nọ, theo chị gió, chúng tôi băng qua một sa mạc. Dù ở tít trên cao, chúng tôi vẫn cảm nhận được sức nóng khủng khiếp đang ngùn ngụt bốc lên từ mặt đất khiến nhiều giọt nước không chịu nổi phải tan vào không khí. Hoảng hốt, chị gió vội đưa chúng tôi ra khỏi sa mạc. Theo bước chân vội vàng của chị, bão cát nổi lên mù mịt làm chúng tôi vô cùng lo sợ. Nhưng điều khiến chúng tôi sợ hãi hơn cả là hiện nay, có khá nhiều vùng trên Trái Đất đang bị sa mạc hóa mà một phần nguyên nhân là do con người phá hoại môi trường và sử dụng lãng phí các nguồn tài nguyên, đặc biệt là nước.
Ước gì con người biết trân trọng từng giọt nước chúng tôi. Nếu không, giọt nước cuối cùng trên Trái Đất sẽ là giọt nước mắt của con người.
(Sưu tầm)