Em Hãy Tả Lại Những Cảnh Đẹp Và Sự Đổi Mới Của Quê Em.


Bài làm Văn Miêu Tả Mẫu Chọn Lọc. 
Em Hãy Tả Lại Những Cảnh Đẹp Và Sự Đổi Mới Của Quê Em.


Vì hoàn cảnh gia đình, em phải theo bố mẹ chuyển về thành phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn chưa có dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì em đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thưởng cho em một chuyển về quê. Ngồi trên xe em vô cũng hồi hộp và tự hỏi sau mấy năm xa cách không biết bây giờ quê của em có gì thay đổi không, những người bạn của em có ai phải bỏ học không. Vì quê em ngày xưa nghèo lắm, rất nhiều bạn chỉ học hết cấp một đã phải bỏ học đi chăn trâu. 

Chiếc xe từ từ rẽ phải, đường vẫn êm ru, em cứ ngỡ vẫn là con đường của phố huyện nhưng bất chợt em nhìn thấy cây đa cổ thụ ở đâu đường. Ôi con đường của quê mình đây mà. Em sung sướng reo lên: 

Bố ơi, đường về quê không còn ổ gà như trước nữa nhĩ! 

Bố gật đầu, mỉm cười: 

Con đường này làm từ năm ngoái con ạ! 

Bất giác tôi nhớ lại cách đây mấy năm, ngày đó mỗi khi trời mưa, người dân làng tôi rất ngại ra phố huyện vì con đường vô cũng lầy lội, khó đi, có những đoạn phải dắt xe. Đi ra được đến phố thì người đã lấm lem đầy bùn đất. Thế mà bây giờ con đường ấy đã được thay thế bằng một con đường nhựa bóng láng. Tôi thấy người và xe qua lại có vẻ đông hơn trước rất nhiều. Những chiếc xe đạp, xe máy nối đuôi nhau, nhìn ai cũng tươi vui hớn hở. 

Càng về gần làng tôi càng ngạc nhiên vì sự thay đổi đến bất ngờ. Những ngôi nhà lá năm xưa giờ được thay thế bằng những ngôi nhà ngói, đây đó còn có những ngôi nhà hai, ba tầng như ở thành phố. Trong nhà cũng đầy đủ sa lông, tủ tường và trên tưởng cũng có những chùm đèn đủ màu sắc. Và đằng trước là những sân xi măng sạch bong phơi đầy lúa. Tôi nhớ trước đây người ta thường phơi lúa ở sân đất cho nên dù có quét sạch đến mấy thóc vẫn đầy sạn và lúa phơi rất lâu khô. 

Chiếc xe bon bon đưa tôi về đến tận sân nhà bác trai tôi. Căn nhà lá năm xưa cũng được thay thế bằng ngôi nhà hai tầng đồ sộ. 

Nhớ lại cách đây chỉ vài năm, làng tôi vẫn thuần nông nghiệp. Mọi thứ người ta chỉ biết trông vào ruộng lúa, luống rau. Nhìn khắp nơi chỉ thấy những cánh đồng lúa xanh mát thẳng cánh cò bay. Sáng sớm người nông dân đã ra đồng, cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sương đã vương áo mới trở về. Về đến nhà ai nấy lùa vội bát cơm là lên giường ngủ, chẳng biết đến xem phim, nghe ca nhạc là gì. Trẻ con như chúng tôi cũng phải làm, cứ đi học về ăn cơm xong lại theo đàn trâu đàn bò ra bãi cỏ. Tối về chỉ xếp sách vở vào cập là đi ngủ nên chẳng mấy đứa học giỏi. Cuộc sống lúc đó bình yên nhưng nghèo quá. 

Nhưng bây giờ, tôi thấy mọi chuyện đã thay đổi, nhà nào cũng có ti vi, đầu đĩa. Ngay từ đầu xóm người ta đã nghe rộn rã tiếng hát to những chiếc đài cát-xét, từ chiếc đầu đĩa phát ra. Thôn xóm trở nên rộn rã. Và tôi nghe bác tôi kể lại cứ đến mùa bóng đá thì xóm làng càng rộn rã hơn. Trai tráng trong làng tụ tập nhau ngồi xem bóng đá, Họ xem rất vô tư vì không có cá độ như ở thành phố.

Phương tiện đi lại cũng hiện đại hơn trước rất nhiều. Trước đây  khắp đường làng chỉ thấy toàn xe đạp, vậy mà nay hầu như nhà nào cũng có xe máy để đi lại, có người còn đi xe máy khi ra ngoài đồng làm ruộng. 

Tôi rất vui khi thấy các bạn của mình đều học lên lớp 6, các bạn ấy cũng rất chú tâm vào chuyện học hành với mơ ước sau này đỗ đại học và được lên thành phố học. Tôi thầm nghĩ, nếu sau này chúng tôi lại được học đại học cùng nhau thì vui biết mấy... 

Quê hương tôi mọi thứ đã đổi thay. Trong bóng chiều lảng bảng, từng đàn trâu no tròn đủng đỉnh về chuồng. Đằng xa, từng đoàn người gánh lúa về, bước chân thoăn thoắt, tiếng cười nói râm ran. 

Phong cách ngày càng tươi đẹp hơn khi xen lẫn những cánh đồng xanh bao la, những vườn cây đầy hoa trái là những ngôi nhà xây đủ màu sắc. Xa xa, từng đàn cò trắng bay trong ánh nắng vàng rực rỡ. 

Nhìn quê hương đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạo rực vô cùng. Tôi sẽ cố gắng học hành thật tốt để sau này trở về góp phần xây dựng quê hương.