Tả Con Vịt Mà Em Nhìn Thấy.


Bài làm văn mẫu hay nhất. 
Tả Con Vịt Mà Em Nhìn Thấy.


Lâu rồi em mới được bố mẹ cho về quê chơi. Vừa bước đến cổng nhà bà, em nghe thấy tiếng “cạc! cạc! cạc!” từ sân sau. Vòng ra sân, em thấy có một đàn vịt bơi lội tung tăng dưới ao. Đàn vịt khá to. Trong đàn, có một con cái to, nặng khoảng gần hai ký. Cái mỏ của nó có màu vàng nhạt, dẹt và hơi dài. Đôi mắt thì long lanh ngơ ngác nhìn em có ý hỏi “Bạn là ai! Tại sao bạn cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?”. 

Em đi vào nhà. Một lát sau, em nghe thấy tiếng bà nói: “Cạc! cạc! cạc! đàn vịt bé bỏng của bà, lại đây ăn đi, ăn cho mau khỏe để đẻ trứng cho bà nhé!”. Em ngó ra, thấy bà vung một nắm ngô ra sân. Bọn nó tranh nhau ăn, xô đẩy nhau trông thật là ngộ nghĩnh. Nhìn kĩ em thấy có một con khác hẳn so với các con khác. Cái đầu nó mượt mà, ngoắc qua ngoắc lại trên cái cổ dài mầu xám. Bộ lông có mầu ghi, hơi xam xám pha đen theo thân hình. Lông đuôi của nó hơi xòe ra, phần dưới thì cứ xệ xuống. Bà em bảo đó chính là vịt mẹ. Khi ăn xong, đàn vịt con lạch bạch dạo chơi cho đỡ căng bụng. Ở trên bờ em thấy vịt mẹ lạch bạch, chậm chạp, nhưng khi xuống ao thì nó trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát hơn hẳn. Đang bơi, nó nghe thấy tiếng động nho nhỏ. À thì ra đó là một con cá màu trắng. Đó chính là thức ăn mà đàn vịt ưa thích nhất. Cái mỏ dẹt hếch qua hếch lại, cái đầu chúi xuống nước. Một lát sau, nó nhô lên cùng một con cá trắng to, giãy đành đạch. Nó khoái chí, tha lên bờ cho đàn vịt con. 

Vịt dễ nuôi, đẻ nhiều. Thịt và trứng của nó đều rất ngon. Em rất muốn xin bà một vài con để nuôi, nhưng nhà em không có chỗ nuôi, đành hẹn đàn vịt con bé bổng là hè sang năm sẽ gặp lại.